Nguồn: http://vnfiction.com/
Tên truyện: Chuyện tam thôn
Author: J. (Lạc Thiên Du)
Category: Mystery.
Rating: T
Beta Reader: Flamenco
Đọc truyện: [One-shot] Chuyện tam thôn
Nội dung & nhận xét: (phần sau đây có thể cho bạn biết trước nội dung truyện)
Người ta từng nói “cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán”. Khi nghe câu nói này, có lẽ nhiều người sẽ âm thầm thừa nhận, có người sẽ nhất mực phủ nhận hoặc có người sẽ thẳng thắn mà thừa nhận. Mật nhi trước kia cũng sẽ âm thầm mà thừa nhận nhưng sau khi đọc xong truyện này đã là thẳng thắn mà thừa nhận. Đọc cũng đã lâu, hôm nay đột nhiên rảnh rỗi nên viết vài dòng cảm khái.
Tiểu Nhu chỉ là một con tiểu ngư có chút thiên tính, vì trả ơn cứu mạng của một người trong làng, nó đã đầu thai thành người để giúp đỡ dân làng tránh được một phần tai kiếp. Dân làng có biết ơn không? Không hề. Họ có cảm kích nó dù chỉ một chút không? Không có. Đối với họ Tiểu Nhu là tai họa, là điềm gỡ, là thứ cần phải bị tiêu trừ. Họ làm cho Tiểu Nhu không nói được, không viết được và tước đoạt đi cả sự tự do của nó. Trong mắt họ, Tiểu Nhu không phải là một đứa trẻ đáng thương mà là một tai kiếp.
Đọc truyện người ta có thể trách họ, giận họ nhưng cũng phải thông cảm cho họ. Bọn họ chỉ là những người dân bình thường, ít ăn học. Họ tin vào Thần Phật, tin vào ma quỷ, những thứ họ không biết, không hiểu rõ đối với họ chính là cái xấu. Chẳng phải bản thân chúng ta cũng như vậy ư?! Những điều chúng ta không biết rõ, những điều trái với những kiến thức mà chúng ta được dạy dỗ từ nhỏ đến lớn – tự dưng đã trở thành chân lý trong cuộc sống – thì dĩ nhiên là sai trái.
Họ không biết rõ Tiểu Nhu, không hiểu được Tiểu Nhu, e sợ Tiểu Nhu nên tự nhiên sẽ muốn bài trừ Tiểu Nhu. Làm sao hoàn toàn trách cứ họ đây khi sự thật là nó rất “khác người”. Câu nói đầu tiên, một chữ “Thủy” thốt ra thì ngày hôm sau cả làng chìm trong biển nước. Câu nói thứ hai, một chữ “Hỏa” cất lên thì đêm đến cả làng bị thiêu rụi đến nửa thôn. Không nói được, Tiểu Nhu lại viết chữ thứ ba, “Thổ”, trời tối thì hiển nhiên một trận động đất xảy ra. Tiểu Nhu chính là cảnh tỉnh họ, nhắc nhở họ, báo trước cho họ nhưng rốt cuộc lại trở thành kẻ đem đến tai kiếp cho họ.
Tiểu Nhu không giận họ, cũng không trách họ. Con tiểu ngư kia vẫn dùng hết yêu lực của mình để giúp họ cho dù họ có đối nó tàn tệ ra sao. Nó đã cố hết sức mình nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu thoát cho thôn làng. Ngày đó, thổ phỉ tấn công vào thôn, cả thôn bị diệt, chỉ duy nhất có Tiểu Hổ – là người vẫn luôn quan tâm đến nó – còn sống sót.
Tiểu Hổ sau này cũng đã biết được sự thật rằng, tiểu ngư kia chính là vì trả ơn nên mới đầu thai thành người, cố dùng chút yêu lực để báo ân cho bọn họ. Mấy mươi năm trôi qua rồi, Tiểu Hổ mới thật sự hiểu rõ và thương cảm cho Tiểu Nhu. “Tiểu Nhu liệu đã về nhà chưa?”
Có nhiều cung bậc cảm xúc đan xen nhau sau khi Mật nhi đọc xong câu chuyện này, rốt cuộc vẫn là một cảm giác bình yên. Cho dù đến cuối cùng Tiểu Nhu không thể giúp thôn làng tránh khỏi tai kiếp nhưng ít ra nó cũng đã làm hết sức. Kết quả chỉ là một phần mà thôi, dù rằng không đạt được ý nguyện ban đầu, thì ít ra trong quá trình phấn đấu, Tiểu Nhu đã tận lực rồi. Dù nó có đầu thai thành người hay trở lại làm thân tiểu ngư, nội tâm nó chắc hẳn cũng cảm thấy bình an.